Đồng thời, tác động tiêu cực đến quá trình triển khai, thực hiện đường lối của Đảng về quốc phòng, an ninh; kìm hãm và gây bất lợi cho ta trong quan hệ quốc tế và đối ngoại quân sự, quốc phòng, an ninh, nhất là với các nước lớn, các nước trong khu vực, cũng như Dùng dầu paraphin có độ nhớt thấp nhất (không quá 60 mPa.s (60cP) ở 20oC) hay dầu thực vật oleic có trị số axit thấp hơn 0,4 (theo tiêu chuẩn lSO 660), thí dụ như dầu lạc đã tinh chế của Châu Phi. 5. Thiết bị 5.1. Alveograph (có bộ phận điều chỉnh nhiệt độ) có các đặc điểm sau: . Tốc độ vòng quay cánh trộn 59 ± 1 trong 1 phút. Truyện Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ là một truyện mới của tác giả Đản Đản 1113, truyện nằm trong chuỗi những sáng tác về tình yêu, về những cảm xúc, thăng trầm trong cuộc sống. Một truyện khá đặc sắc và thú vị với những cung bậc cảm xúc khác nhau của tình yêu, có Từ GTA Vice City (2002) cho đến GTA 5 (2013), người chơi được thưởng thức sự tự do phóng khoáng đến truỵ lạc của văn hoá Mỹ. Bạn có thể đập chết hay bắn bỏ bất cứ thằng ất ơ nào đó trên đường để kiếm chút "cháo". Phóng xe bạt mạng trên đường để đến Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ 7.5/10 34011 Tác giả: Đản Đản 1113 Thể loại: Ngôn Tình Nguồn: qttp.wordpress.com Trạng thái: Full Nguồn cv: Mưa cầu vồng Edit & Beta: Trầm Thảo My Số chương: 92 chương và 2 ngoại truyện Cơ thể anh rất yếu ớt, anh mắc phải một chứng bệnh tim có lỗ hổng [1] bẩm sinh. Tim đã có lỗ hổng khi anh vừa lọt lòng. Những bắp thịt ở yết hầu của Ðại Nham đã cứng ngắt,cho nên thuốc chỉ vào được tới cổ rồi dừng lại ở đó. Ðó tuy là lời doạ nạt,nhưng Ðại Cẩm với tất cả hảo thủ đều đi bảo tiêu cả,nếu trong tiêu cuộc quả có sự gì nguy hiểm thì không ai có thể J6S5. Năm 1991, Duy Duy được năm tuổi. Cết tuổi thơ của người khác ra sao, có thể đầy ắp tiếng cười vui vẻ nhưng tuổi thơ của cô tràn ngập ưu thương. Lúc nào cô cũng cảm thấy mình mắc phải chứng bệnh trầm cảm. “Mỹ Lệ! Anh van xin em, đừng đi!” Cha nắm chặt lấy túi hành lý xách tay của mẹ, cất giọng cầu khẩn. Mẹ cô có một cái tên rất đẹp Mỹ Lệ. “Anh Hùng! Anh cũng biết rồi đó, giữa chúng ta không có cách nào sống chung được nữa.” Mẹ hoàn toàn phớt lờ những giọt nước mắt của cha đang rơi xuống, quyết liệt đẩy tay cha ra. Cha cô có cái một cái tên rất oai phong Anh Hùng. Anh Hùng – Mỹ Lệ, thật là một sự kết hợp hài hòa nhưng cha mẹ cô không có hạnh phúc. Không đúng! Bọn họ từng có những tháng ngày hạnh phúc, có điều dấu vết của những ngày tháng đó cô chưa kịp tham gia vào. Duy Duy chỉ nhìn thấy hai người luôn cãi nhau, rồi van xin bỏ qua, lại cãi nhau rồi van xin bỏ qua… Mỹ Lệ – mẹ cô thật xinh đẹp, cao 1m70 dáng người chuẩn như một người mẫu, tóc dài uốn quăn nhìn rất lãng mạn và đôi mắt to như biết nói. Một người phụ nữ sắp ba mươi tuổi, nhưng trông vẫn như một con búp bê Barbie tinh xảo. Nếu không phải mẹ thích nở nụ cười tươi như hoa đối với những người đàn ông xa lạ khác, thì Duy Duy cũng sẽ yêu mẹ như yêu thích con búp bê Barbie. “Mỹ Lệ, anh yêu em, xin đừng vứt bỏ anh như thế.” Cha bật khóc, tiếp tục những lời cầu xin đau khổ. Anh Hùng – cha của cô, tướng mạo không uy phong lẫm liệt. Cao chỉ có 1m62, bị cận thị nặng, bờ vai mong manh yếu đuối. “Anh cút đi, đừng có bám theo tôi nữa.” Mẹ hét lên, vung tay ra tát tới tấp lên mặt cha. Có lẽ do thua kém về chiều cao nên cha cô yếu thế. Duy Duy không thể nhắm mắt làm ngơ, liếc nhìn thì đã thấy cha mình sắp bị mẹ đá văng vào vách tường rồi. “Nếu em bỏ anh… anh sẽ chết cho em vừa lòng.” Cuối cùng cha cô vừa khóc vừa hùng hồn tuyên bố. “Vậy anh đi chết đi! Anh dám nói thì phải dám làm đó!” Mẹ nắm lấy cổ cha lôi đến bên cửa sổ, phía dưới đó là con đường “Á!” Cha rất sợ độ cao, vừa bị mẹ kéo đến đã ngồi thụp người xuống, khóc lóc nỉ non. Haiz, than ôi! Nhìn đến cảnh này, Duy Duy không còn quan tâm nữa, đem ánh mắt trở lại tiếp tục xem phim chú mèo máy Đôrêmon’. Nếu Duy Duy có thể làm chú mèo máy Đôrêmon, cô sẽ biến cha mình cao hơn, lớn thêm, để cha không còn bị nắm tay của mẹ làm cho run rẩy nữa. Cô sẽ truyền cho cha nhiều sức mạnh, có thể làm một người nắm quyền. Thế nhưng loại tưởng tượng này, Duy Duy đã quyết định từ bỏ lâu lắm rồi. “Em không nhất thiết phải rời đi, phải chăng em muốn đi theo gã đàn ông khốn nạn kia? Anh ta tốt lành gì đâu? Anh ta là người đã có vợ rồi, anh ta chỉ muốn vui đùa với em mà thôi.” Cha sụp đổ hét lớn. Những lời nói sắc sảo như thế nhưng chỉ làm cho Duy Duy nhăn mày, cô mở tiếng TV lớn hơn. Người đàn ông khốn nạn trong miệng cha vừa thốt ra, chính là chú Tiêu. Mẹ là tình nhân của ông ấy. Chú Tiêu cao lớn, đẹp trai, mạnh mẽ nam tính lại giàu có. Hai người quen nhau không bao lâu đã hãm sâu trong bể tình say đắm, dường như muốn lập tức biến thành một đôi chim liền cánh, một thân cây liền cành. Thậm chí mẹ còn vụng trộm dắt cô cùng đi ăn cơm với chú Tiêu vài lần. Duy Duy không cảm thấy bất ngờ, thật sự không có bất ngờ, bởi vì chú Tiêu chẳng phải là người đàn ông thứ nhất mà cô từng gặp qua. “Tôi yêu anh ấy.” Mẹ cô biện hộ cho bản thân mình. “Em yêu anh ta sao? Em yêu anh ta cái gì? Không phải là em chỉ yêu tiền của anh ta ư?” Trái tim cha tan nát, khó chấp nhận được vấn đề. “Không, tôi còn yêu sự cường tráng của anh ấy nữa! Anh ấy không như anh, chỉ cảm lạnh bình thương thôi cũng kéo dài cả tháng. Anh yếu đến mức độ, người đàn bà sống chung với anh cũng xem như một góa phụ!” Mẹ cô lạnh lẽo, nhấn mạnh hai chữ cường tráng’. Sắc mặt của cha cô xám lại như tro. Năm tuổi bé bỏng như Duy Duy thật sự không hiểu hết ý nghĩa của hai chữ cường tráng’, cô cũng không hiểu hàm nghĩa của hai chữ góa phụ’ ra sao. Cô chỉ biết rằng, nếu một người đàn ông không mạnh mẽ, phụ nữ sẽ không yêu. Nếu có say mê thì sau nà cũng sẽ giống như mẹ cô, đi tìm một ông chú cao to, mạnh mẽ để bù lại sự thiếu hụt này. Thật ra cha mẹ cô đã từng yêu nhau thắm thiết. Cha hay nói rằng, khi mẹ ngồi sau yên xe đạp ông chở, mẹ luôn nở nụ cười tươi như đóa hoa. Duy Duy không dám tàn nhẫn mở miệng nói cho cha mình biết, mẹ ngồi sau chiếc xe hơi nhập khẩu sang trọng của chú Tiêu cũng nở nụ cười đến thật xinh đẹp, thoải mái. Tình yêu đẹp đẽ của người phụ nữ chỉ có một thời kì, nếu muốn được yêu thương che chở phải cần có một vòng tay đủ mạnh mẽ ôm ấp mới có thể nở hoa. Đây chính là lời dạy của mẹ cô. “Các người, các người…” Cha chua xót nói không ra tiếng, bởi vì mẹ cô nói thẳng không một chút xấu hổ. Trong truyện Đôrêmon’, nhân vật Nôbita’ yếu đuối luôn bị bạn bè bắt nạt. Duy Duy cảm giác giờ đây cha mình đáng thương giống nhân vật ấy. Ngồi trong không gian yên tĩnh, cô nghĩ cô sẽ tuyệt đối không chọn làm Nôbita. Nếu được quyền lựa chọn, cô sẽ lựa chọn làm người bắt nạt Nôbita. Tiểu Mỹ là hàng xóm cũng là bạn thân của cô, cha của Tiểu Mỹ chính là người thích bắt nạt Nobita’, khi cô cất tiếng gọi chú bằng chú Khải, chú cười rộ lên rất dữ tợn, tính cách chú lỗ mãng như một con tinh tinh to lớn trong rừng sâu chạy xuống núi. Nhưng tình cảm giữa chú và dì Khải rất tốt, ở trước mặt bọn họ, chú Khải luôn tự động giảm âm lượng giọng nói của mình xuống, tránh gây sợ hãi cho Tiểu Mỹ. Cô thích một người đàn ông như chú Khải. “Duy Duy! Chúng ta đi thôi con.” Mẹ ra quyết định thật nhanh. Duy Duy tắt TV, vâng lời đứng lên. “Không! Không thể được! Em… em… em còn dám bắt con của anh đi nữa sao?” Cha đã hoàn toàn suy sụp. “Tôi có hỏi qua ý của Duy Duy rồi, nó đồng ý đi theo tôi.” Mẹ cô hừ lạnh. “Không được, không được!” Cha lắc đầu liên tục. “Duy Duy là tất cả những gì quý giá anh có.” “Tất cả những gì quý giá anh có thì sao? Anh nuôi sống nó nổi không?” Mẹ thốt ra những lời nói sắc bén, khinh bỉ. “Dựaấy đồng bạc cắc tiền nhuận bút hàng tháng không đủ nhét kín kẽ răng của anh, anh lấy gì để nuôi sống con, để lo cho con đi học?” Cha là một nhà văn, dựa vào viết truyện để kiếm sống. Khi sáng tác một câu truyện xúc động nào đó, cha hòa mình vào tác phẩm, cùng khóc, cùng cười. Thậm chí khi viết đến đoạn gây cấn làm cho người ta tức giận, cha cũng đập phá luôn đồ trong phòng. Duy Duy nhìn thấy rất sợ hãi, rồi sau đó mẹ bắt đầu nguyền rủa cha. Bọn họ đã từng có tình yêu, thật sự đã từng yêu nhau. Mẹ xinh đẹp như thế, nếu không yêu tài hoa của cha làm sao có thể tiến đến hôn nhân với cha được? Nhưng tình yêu ấy không đủ mạnh, đôi vai bạc nhược của cha không đủ để che chở, làm cho tình cảm ngày càng héo rũ. Duy Duy ghét cay ghét đắng những người đàn ông yếu đuối. Cho dù khi cha xuất bản thành công một tác phẩm nào đó, luôn ôm cô vào lòng, hôn lên đôi má phúng phính của cô và nói. “Duy Duy! Duy Duy à! Cục cưng đáng yêu của cha! Trái tim của cha… Cha rất yêu con.” Duy Duy không thích cuộc sống như thế. Cô muốn một người cha giống như chú Khải, có đôi tay vững mạnh để hấp thu hết sự sung sướng chân thành của mình. “Đừng đi! Đừng đi, xin đừng đi mà.” Tiếng cha đau khổ phía sau hét to lên ngăn cản. “Thứ đàn ông vô dụng.” Mẹ khinh thường phỉ nhổ cha. Mẹ dùng sức đạp mạnh vào cánh cửa nhà. Cuối cùng Duy Duy cũng nhìn thoáng qua cha, đôi mắt ngây thơ to tròn đỏ ửng lên, nói. “Cha ơi! Duy Duy cũng yêu cha lắm.” Sau khi lưỡng lự vài giây, Duy Duy gạt nước mắt, cúi đầu bước theo mẹ. Mỗi bước chân cô quay đầu lại nhìn cha một lần, nhưng vẫn phải dũng cảm đi về phía trước. Mời các bạn đón đọc Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ của tác giả Đản Đản 1113. Bầu trời đang yên tĩnh bỗng truyền đến tiếng gầm rú, tỏa ra hai luồng ánh sáng di động’ mềm mại. Từ đám mây mờ trong không trung, đưa ra một chiếc đuôi xinh đẹp từ từ hạ xuống mặt đất…“Kính thưa quí khách, xin cảm ơn quý khách đã đáp chuyến bay từ Mỹ đến Thượng Hải. Máy bay của chúng ta sẽ hạ cánh xuống sân bay quốc tế Thượng Hải trong giây lát, xin quý khách ngồi vào vị trí và cài dây an toàn…” Tiếng phát thanh từ trong cabin truyền ra là giọng nói ngọt ngào bằng tiếng Anh tiếng Trung nhuần nhuyễn của người tiếp viên hàng vị trí chỗ ngồi gần cửa sổ của khoang phổ thông, có kê cuốn sách y học lâm sàng chuyên nghiệp rất nặng, tiêu đề Giải phẫu cơ thể người và sự phát triển của phôi thai», được nhẹ nhàng khép lại. Rồi người đàn ông dùng những ngón tay thon dài tháo cặp mắt kính xuống, lộ ra gương mặt trắng hồng rất đẹp mệt mỏi đưa tay ra xoa nhẹ trên máy bay hơn mười mấy tiếng đồng hồ đối với những người thân thể khỏe mạnh cũng đã cảm thấy mệt mỏi, huống hồ chi người có thể chất không tốt như anh. Hiện bây giờ, nhìn anh mệt mỏi như sắp chết, các nếp nhăn còn hằn sâu hơn.“Hi, anh sẽ chuyển máy bay đi về Ôn Châu, phải không?” Nữ hành khách ngồi bên cạnh, liếc nhìn thấy tấm vé chuyển máy bay của anh, vui mừng cất tiếng hỏi.“Vâng.” Anh thản nhiên trả lời, không quá mất lịch sự.“Anh làm việc ở Ôn Châu hả?” Nữ hành khách ngoài của anh rất nho nhã, không giống những thương nhân cho vay nặng lãi.“Vâng.”“Anh là bác sĩ à?”“Vâng.”Quả nhiên cô ta đoán đúng.“Ở Mỹ, nền y học phát triển cao hơn so với trong nước nhiều, tại sao anh lại về nước vậy? Mà còn chọn làm việc ở một thành phố nhỏ nữa?” Nữ hành khách liên tiếp tìm đề tài bắt chuyện.“Chỉ là lí do cá nhân thôi.” Cuối cùng lần này anh đã trả lời được nhiều chữ độ của anh rất ôn hòa nhưng nữ hành khách lại có cảm giác lành lạnh khó hiểu, suýt chút nữa cụt hứng, nên nói rõ ràng hơn“Tôi làm việc tại Ôn Châu, cũng chờ để đổi chuyến bay đi về đó. Chúng ta cùng nhau chờ chuyển máy bay nhé.” Có thể đổi ghế ngồi gần như bây giờ, làm bạn cũng mỉm cười một cách lịch sự“Không cần đâu.”“Hành lý của tôi ít lắm.” Sợ anh hiểu lầm, nữ hành khách vội lên tiếng giải nữ khi đi máy bay chủ động đến gần đàn ông chỉ có hai mục đíchThứ nhất là muốn tìm một người lao động miễn hai là có hứng thú với người đàn ông đó, nên muốn tìm cơ hội làm đàn ông trước mặt, thân hình cân đối, cử chỉ nho nhã, khí chất vượt trội… đó là những yếu tố cơ bản mà phụ nữ yêu thích nhất.“Thật ngại quá, hành lí của tôi rất nhiều, hơi bất tiện.” Anh vờ như không hiểu ám chỉ của nữ hành khách,Thêm những tiếng ầm ầm’ vang lên, máy bay đã hạ cánh thành công xuống mặt đất.“Đây là lần đầu tiên anh đi Ôn Châu sao? Tôi còn trong kì nghỉ phép, tôi có thể đưa anh đi tham quan xung quanh thành phố.” Nữ hành khách vẫn chưa bỏ ý định làm máy bay vừa mở ra, anh tháo dây an toàn, đem cuốn sách ném vào trong giỏ. Lúc này đây anh trực tiếp lạnh nhạt và lộ ra thái độ thất lễ, khiến nữ hành khách chưa muốn từ bỏ ý định ân cần bỗng chốc cứng đờ cả ghét nhất phải giả vờ. Mặc dù giả vờ là bản năng của anh nhưng cũng phải dùng đúng đối tượng! Vì vậy nếu người qua đường không hiểu ý, thì anh thật sự chẳng phải là người có tính kiên nhẫn.* * *Xuống máy bay, một cơn gió đông ẩm ướt lạnh lẽo thổi phất qua chiếc áo lông màu đen rồi đổ vào cổ, nhưng anh chỉ nhíu mày không cảm thấy khó vì tấm thân lục bình này cuối cùng đã sắp về tới nhà. Giới thiệu Ebook Tác giả Dị Thanh Trần Thể loại Ngôn Tình Nguồn – Diễn đàn truyện Trạng thái FullGiới thiệu truyệnTruyện Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ là một truyện mới của tác giả Đản Đản 1113, truyện nằm trong chuỗi những sáng tác về tình yêu, về những cảm xúc, thăng trầm trong cuộc sống. Một truyện khá đặc sắc và thú vị với những cung bậc cảm xúc khác nhau của tình yêu, có chút yêu ghét, giận hờn, nhớ mong. Mời bạn đọc truyện ngôn tình dưới ngòi bút của tác giả sống động, chân thực và đầy sức thể anh rất yếu ớt, anh mắc phải chứng bệnh tim có lỗ hổng bẩm sinh. Tim đã có lỗ hổng khi anh vừa lọt lòng. Các bác sĩ trong nước chuẩn đoán nhầm, cho rằng chỉ cần theo dõi thì nó có thể tự động khép lại, bởi vậy mà bỏ qua một cơ hội phẫu thuật tốt càng lớn, lỗ hổng đó chẳng những không khép lại mà còn to hơn, cho đến lúc cơ thể anh không còn thích ứng được nữa. Đặc biệt năm anh lên tám tuổi, bệnh thêm trầm trọng khi phải hứng chịu chuyện xảy ra đối với mẹ mình. Hiện giờ anh đã hai mươi, thần sắc nhợt nhạt, cô đơn nằm trên giường là tháng chín đần tiên của năm thứ hai anh đặt chân đến Mỹ, các chuyên gia vẫn chưa dám phẫu thuật cho anh mà chỉ có thể duy trì phương pháp điều trị. Bởi vì lúc còn ở trong nước, anh phát bệnh quá nhiều lần, làm cơ thể suy yếu, bị nhiễm trùng nặng khiến vi khuẩn xâm nhập các cơ quan nội tạng khác. Các lớp bị ngăn cách bởi một khối máu lớn, tạo thành những rạn san hô’ hung hãn bám vào màng tim, cùng với lỗ hổng bẩm sinh trước kia đang sánh vai đùa giỡn trước số phận của thuật chỉ có mười phần trăm thành công. Nếu thất bại thì có thể khiến anh tê liệt, khiến anh thành người thực vật và cũng có thể làm anh vĩnh viễn từ giã cõi đời anh phong lưu đa tình, có một đứa con gái riêng bên ngoài nhưng chỉ có duy nhất mình anh là con trai, làm sao dám để anh mạo hiểm như vậy? Con đường phía trước gian nan khó lựa chọn. Sự sống hay cái chết của anh, đều tùy thuộc vào sự may quen biết cô bé kia đã mười hai năm, đây là lời tâm sự’ ra hồn duy nhất của cô. Vì vậy, nếu anh còn có thể sống sót, bằng mọi giá sẽ hành động để hỗ cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Cô và anh mãi cứ như thế này sao? Truyện Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ sẽ nói cho bạn biết, bạn cũng có thể tìm đọc những truyện khác cùng thể loại như Giao Dịch Hàng Tỷ Tà Thiếu Xin Dùng Chậm, Thiên Tài Bảo Bối Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta, Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh,…Download Ebook Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ – Dị Thanh Trần FullEbook Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ – Dị Thanh Trần – Full Epub – FullEbook Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ – Dị Thanh Trần – Full Prc/Mobi – Full Phía sau có tiếng bước chân quen thuộc, nước mắt của cô vẫn rơi xuống thành hàng ướt đẫm cả quần áo. Cô không kịp lau, mà cũng không bận tâm để lau còn gì để hy vọng nữa, cha chết rồi. Cho dù có đem mẹ trở về, thì cô cũng không có một mái gia đình hoàn bước chân càng lúc càng tới gần…Ngoại trừ những lúc phải đi học ra, cô hầu như là một món đồ chơi độc chiếm của người nào đó, cô làm sao có thể không nhận ra bước chân của ông chủ’ chứ? Nhưng cô lười biếng để ý đến anh, dù sao cô cũng là một con bé hay khóc nhè. Từ nay cô sẽ không bao giờ vì mong muốn có một gia đình’ mà nịnh bợ ai lừa đảo! Đồ nói dối nham hiểm xảo quyệt! Lúc nào cũng nói chỉ cần cô ngoan ngoãn, vâng lời. Mọi chuyện đều nghe theo ý anh, kiên nhẫn chờ đợi chú Tiêu đuổi mẹ đi, rồi mẹ cô sẽ trở lại bên cạnh cha. Nhưng giờ thì cha đã chết, cô cũng không thể có được một gia đình sum vầy. Cô tức giận, bả vai run lên bần bật, nói“Anh đi đi, kẻ lừa đảo! Đồ tiểu nhân!” Cô mở miệng mắng anh xối thay tiếng nói của cô quá non nớt, nó chỉ như tiếng nấc nghẹn ngào. Rõ ràng thua nhau có ba tuổi, mà cô như một đứa trẻ không lớn thêm lên. Ngược lại, anh càng ngày càng lớn, càng ra vẻ một thanh niên cách đây vài năm, hai người còn cao bằng nhau. Vậy mà không biết bắt đầu từ khi nào, cô không còn đuổi kịp chiều cao của anh dáng anh cao ngất, thân hình lại gầy gò. Nhưng cô không thèm để ý đến anh cao thấp hay gầy béo, người lớn hay con nít. Cô không cần phải đi theo anh nữa bởi vì anh đã mất giá trị rồi! Cô không muốn làm đồ chơi cho kẻ lừa đảo! Lúc này đây, món đồ chơi là cô đã vùng lên loại bỏ ông chủ nhỏ’ là anh.“Heo con! Đừng khóc.” Anh không có tức giận, chỉ nhẹ nhàng an ủi thường anh là ông chủ’ oai phong lẫm liệt, làm sao đến phiên cô nổi cáu được chứ? Hừ! Anh còn dám gọi cô bằng heo con’ sao? Cô đã chịu đủ kích thích lần cô khóc, cái mũi đỏ hồng lên nên anh gọi cô là heo’, còn trực tiếp bảo cô xấu xí như Trư Bát Giới. Mỗi lần như vậy anh đều cười cợt, vì biết chắc cô không dám phản kháng. Nhưng lúc này đây, giọng nói của anh thật mềm mỏng, thật trầm ấm, thật dịu dàng.“Kẻ lừa đảo, anh cút đi!” Cô thốt ra lời thô luôn được nuông chiều từ bé, giờ phút này bị cô tước bỏ chức ông chủ’, đã vậy ngôn ngữ của cô chán ghét không chút lưu tình, tựa như một ngọn giáo đâm thẳng vào lồng ngực khiến anh đau xót nheo mắt nhiên hiếm có dịp anh dẹp qua tính kiêu ngạo, ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào khối cơ thể cuộn tròn đang khóc nức nở không ngừng của cô.“Anh đâu có gạt em, mấy năm qua cha anh và mẹ em có lấy nhau không?” Tuy rằng anh không nói xấu mẹ cô nhưng cũng chưa biểu lộ cử chỉ sẽ tiếp nhận mẹ kế trước mặt cha sao trong ngực lại dội lên một cơn đau khó tả? Anh muốn nói với cô rằng Anh không phải kẻ lường gạt, đừng chán ghét, đừng thất vọng đối với anh. Nhưng muốn mở miệng lại chẳng biết nói gì. Anh làm sao có thể phủ nhận rằng trong suốt bốn năm qua anh không hề trêu chọc cô?Cô nói chính anh là kẻ lừa gạt! Cô với tay lấy chiếc áo khoác cũ trùm lên đầu, không thèm nhìn đến anh, cất tiếng khóc nho nhỏ. Nơi cô đang ngồi đã có cả một vũng nước nhỏ xíu. Cô khóc như mưa mà không cần để ý đến nhân phẩm, lúc này cô thật sự yếu đuối nhất trong suốt các năm qua.“Về nhà đi, em không thích hợp ở lại đây, chờ tới ngày đưa đám cha em, anh sẽ mang em đến nhé.” Anh vươn tay mình này thật u ám quá, ngay cả một cậu bé mười hai tuổi như anh cũng cảm thấy sợ hãi, huống chi là cô?“Không cần! Anh tránh qua một bên đi.” Cô càng giận dữ hơn nữa. Người hiện tại cô không muốn thấy nhiều nhất chính là Anh!“Anh sẽ mang em về nhà.” Anh cố chấp lớn thật sự quá xấu xa, chỉ biết để ý chuyện trước mắt mà lại quên người cần quan tâm nhất vẫn đang trốn ở chỗ này. Khi mẹ anh chết đi, anh cũng từng trải qua những cảm giác trống trải như thế.“Em không có nhà, nơi đó không phải là nhà của em.” Duy Duy hét lên tức giận.“Nơi ấy rất nhanh sẽ thành nhà của em.” Anh kiên nhẫn nói.“Anh là người nói dối, em không muốn mẹ lấy chú Tiêu đâu.” Cô bật khóc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều sưng không biết lời chúc phúc là những thứ gì nhưng chính mắt cô thấy, cha chết mà mẹ không một chút thương tâm.“Sẽ không xảy ra chuyện đó.” Anh cứng rắn phủ quyết, trong hộ khẩu nhà anh tuyệt đối sẽ không có tên của cô.“Nhưng trong vài năm tới đây, chỗ đó sẽ là nhà’ của em.” Có thể xảy ra những việc ngoài ý muốn khiến anh không thể ngăn cản, nhưng anh muốn dùng mọi biện pháp để giữ chân côTrước kia anh không hiểu tại sao nhưng từ hôm nay về sau, dường như anh đã bắt đầu mơ hồ hiểu không hiểu, cô không cần hiểu cái gì hết! Cô chán ghét anh!Một người kéo đi, một người cố sức trụ lại. Cô thật cứng đầu, không còn là cô bé lúc nào cũng nói vâng dạ’ như trước nữa, khiến anh từ từ nổi làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho đến cùng. Anh nắm lấy cổ áo cô kéo đi như kéo một bao tải, cố sức lôi cô bé bướng bỉnh ra bên cô đã chết, ở đây chỉ còn cái thi thể lạnh như đá, cô phải đối mặt với sự thật! Anh sẽ không cho cô đau khổ ở lại chỗ này làm bạn với một đám chuột và một người đã lìa đời.“Đồ trứng thối, đồ lừa gạt.” Cô giãy dụa thật mãnh bắt đầu hành động thì… Duy Duy bối rối, vì anh đưa bàn tay ra nhẹ nhàng’ một cái đã ôm được cô. Sau đó, cô lại nhẹ nhàng’ đá một cú vào ngực khiến anh ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt đột nhiên tái xám. Anh ôm ngực thở dồn dập, dường như không đủ không khí để hít thở.“Nè… nè…” Cô nhìn anh kêu lên vài tiếng nè’ rồi bắt đầu la lên hốt hoảng, bởi vì trên khuôn mặt trắng nõn của anh đã hoàn toàn xám ngắt đến đáng tuyệt vọng bóp chặt lòng bàn tay ra lệnh cơ thể không được phép ngất đi, không được phép!Giữa lúc anh hiểu được tâm ý của mình, không cho phép bản thân lộ ra vẻ suy yếu’! Anh ra lệnh cho mình phải mạnh mẽ nhưng cơ thể anh không nghe theo lời sai bảo. Anh ôm lấy ngực từ từ khụy xuống, rồi ngã ầm’ trước cái nhìn há hốc miệng của cô. Cuối cùng trước khi mất đi ý thức, trong mơ hồ anh còn nghe cô sợ hãi cất tiếng kêu cầu cứu.“Cứu, cứu mạng.”Đáng chết! Anh vẫn biết rõ mình không thể quá kích động…. Anh cũng không muốn mất mặt trước mắt cô!Cô còn đang khóc lóc thì chết lặng đứng đó nhìn anh trân trối, rồi vội vàng lau khô nước mắt, cất tiếng la thất cô… cô thật sự chỉ đá nhẹ’ anh một cú, không lẽ làm anh chết thật sao?

sự nham hiểm của tiêu đồ