Em ấy đang là sinh viên năm thứ 4 của một trường đại học. Em ấy học rất giỏi, nhiều tài lẻ và đẹp trai. Còn em, em đang đi làm, công việc và địa vị của em cũng rất tốt. Em đã từng có gia đình nhưng vì cuộc hôn nhân không hạnh phúc nên em đã quyết định đến một vùng đất mới để làm lại cuộc đời. Vợ đòi ngủ riêng hoặc ly dị, ẩn sau đó là sự thật đáng thất vọng. Nhiều người khuyên tôi không nên bốc đồng và không nên ly hôn. Ly hôn không thể giải quyết được vấn đề, nhưng tiếp tục cuộc hôn nhân kiểu này có ích lợi gì? Rõ ràng chúng tôi là vợ chồng, lại Theo em nghĩ thì 20 tuổi còn khá trẻ và chưa nghề nghiệp ổn định không nên lập gia đình sớm quá. Chuyện có bồ là bình thường với em, có thai cũng bình thường nốt nhưng mà ác một cái là do chưa có công ăn việc làm nên không cưới được, chị bắt buộc phải bỏ cái thai Hồ Xuân Hương diễn tả tâm trạng bẽ bàng của người vợ cô đơn chờ mong chồng mà chồng không đến bằng một chữ trơ - trơ trọi, trơ cái hồng nhan, cái thân phận phụ nữ với nước non, với đời, với tình yêu. Nàng cô đơn quá nên thao thức không ngủ, nàng nghe âm Thoạt đầu, Hưng hết sức chiều vợ, làm theo yêu cầu của vợ nhưng càng ngày số tiền càng tăng cao, nên không còn hứng thú gì nữa, thế là Hưng quyết định ra ngủ riêng, vì ngủ với vợ "tốn nhiều tiền quá!". Nghe xong chuyện, tôi cũng như mọi người chẳng thể ngờ có Nhưng vì các đại vận sẽ lại khơi động Hóa Lộc, nên con đường tình thường chóng nở chóng tàn, và cũng dễ là tình yêu đơn phương. (9) Đối với vợ chồng, cung mệnh là cung vị phúc đức của cung phu thê, Hóa Lộc ở cung mệnh là chủ về sau khi kết hôn, cách xử sự với 2NhK. Khi tôi tìm cách nói chuyện phải trái với em vợ để thương lượng thì em thản nhiên bảo Khi tôi tìm cách nói chuyện phải trái với em vợ để thương lượng thì em thản nhiên bảo “Anh đã lấy đi trinh tiết của em, giờ trả tiền là bình thường, người ta bán trinh còn được mấy trăm triệu, vài chục triệu của anh bõ bèn gì”. Năm nay, tôi 37 tuổi, đang làm nhân viên cho một công ty sản xuất đồ gia dụng còn vợ làm kế toán cho trường tiểu học. Chúng tôi quen nhau từ những ngày đầu lên thành phố lập nghiệp. Do cả hai đều xuất thân từ vùng quê nghèo khó nên hiểu và đồng cảm với nhau. Khi mới cưới, chúng tôi phải ở trọ khá vất vả nhưng sau gần 10 năm dành dụm, gia đình tôi đã có nhà cửa khang trang, hai đứa con đủ nếp đủ tẻ. Lẽ ra, tôi sẽ không có gì phải lo nghĩ nếu không có sự cố xảy ra cách đây 5 năm. Tôi từng có cuộc hôn nhân hạnh phúc. Ảnh minh họa Khi ấy, vợ chồng tôi đang ở trọ, mới có một đứa con gái và vợ chuẩn bị sinh con trai thứ hai. Do điều kiện kinh tế hạn hẹp nên vợ chồng phải nhờ bà nội và bà ngoại luân phiên nhau lên trông cháu giúp. Đến khi vợ gần sinh, tôi phải đưa vợ về nhà ngoại tá túc chờ sinh nở còn tôi và con gái ở lại thành phố. Đợt đó do mẹ tôi bị ngã gãy chân không đi lại được nên không thể phụ gì thêm. Tôi đang lo lắng việc đưa đón con gái đi học cũng như chuyện cơm nước do tôi thường xuyên đi làm về muộn mà chưa biết nhờ vả ai. May mắn thay, lúc đó em gái vợ đang học lớp 10 được nghỉ hè, mẹ vợ chủ động bảo em lên ở để phụ tôi chăm cháu. Vì em cũng có ý định học thêm khoá tiếng Anh giao tiếp hai tháng ở trên này. Khi em vợ lên, tôi tìm lớp cho em học gần nhà, một ngày chỉ khoảng hai tiếng. Thời gian còn lại em đưa đón cháu và nấu ăn dọn dẹp nhà cửa giúp nên tôi cũng rất yên tâm. Em gái vợ ở với hai cha con tôi tầm hơn một tháng thì xảy ra sự cố. Hôm đó, tôi đi tiếp khách về muộn và trong người có chút hơi men. Em gái lại lấy áo quần ngủ của chị mặc rồi ngủ với cháu trong phòng tôi nên tôi không kiềm chế được. Tôi lơ mơ lẫn lộn giữa hai chị em, dùng vũ lực khống chế để cưỡng bức em vợ. Lúc đầu, em vợ còn chống đối nhưng sau đó cũng xuôi theo. Sáng hôm sau, em khóc lóc đòi về quê khiến tôi hốt hoảng khi biết mình đã gây ra một tội lỗi lớn. Tôi năn nỉ em giữ kín chuyện này và hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Nếu bây giờ em bỏ về quê, mọi chuyện bung bét ra mà vợ tôi đang trong thời gian ở cữ sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khoẻ. Nghe tôi phân tích, em dần nguôi ngoai và đồng ý ở lại thêm cho đến hết hè mới về. Tôi còn cẩn thận đi mua thuốc tránh thai cho em uống để tránh hậu quả đáng tiếc. Từ đó về sau, tôi cũng biết lỗi của mình, thỉnh thoảng cho em tiền mua sắm. Mọi chuyện trôi qua trong lặng lẽ, sau đó em vợ về quê và tôi đón vợ con trở lại thành phố sau thời gian ở cữ. Một lần lầm lỡ khiến tôi hối hận khôn cùng. Ảnh minh họa Hai năm sau, em gái vợ thi đỗ đại học ở thành phố nhưng nhất quyết không về nhà tôi ở mà đi thuê trọ mặc cho chị gái năn nỉ. Tôi biết em có ý né tránh nhưng nghĩ thế cũng tốt cho cả hai vì dù sao chuyện quá khứ cũng qua rồi. Ngày cuối tuần, em gái vợ thường qua nhà tôi chơi, ăn uống khá vui vẻ. Lên thành phố hơn hai năm, vợ tôi than vãn em gái thay đổi nhiều quá, em không còn chú tâm vào học hành mà theo đám bạn ăn chơi đủ kiểu. Số tiền ba mẹ chu cấp hàng tháng không đủ để em tiêu pha nên thường hay qua nhà tôi mượn tiền chị. Lúc đầu, vợ còn cho mượn nhưng về sau bực tức vì khuyên bảo em không nghe nên hai chị em nảy sinh mâu thuẫn. Em vợ trách chị gái hẹp hòi với mình rồi cự cãi, nói hỗn khiến vợ tôi rất tức giận còn nhờ tôi bảo giùm em. Nhưng tôi chưa kịp gặp riêng em để nói chuyện thì bất ngờ nhận được tin nhắn tống tiền từ em vợ. Vì không mượn tiền được chị gái nên em quay ra dùng thủ đoạn để lấy tiền từ tôi. Em vợ doạ sẽ nói hết sự thật việc xảy ra gần năm năm trước nếu tôi không đáp ứng yêu cầu của em về tiền bạc khiến tôi rất hoang mang. Lần đầu, em yêu cầu tôi đưa 10 triệu và cứ cách khoảng vài tháng, em lại nhắn tin đòi tiền một lần. Tôi không biết phải giải quyết việc này ra sao vì tôi rất yêu vợ con. Nếu vợ tôi biết chuyện, chắc chắn gia đình tôi sẽ tan vỡ do một phút sai lầm của tôi trong quá khứ. Khi tôi tìm cách nói chuyện phải trái với em vợ để thương lượng thì em thản nhiên bảo “Anh đã lấy đi trinh tiết của em, giờ trả tiền là bình thường, người ta bán trinh còn được mấy trăm triệu, vài chục triệu của anh bõ bèn gì”. Trước thái độ của em, tôi không biết phải nói thế nào nữa, nếu cứ tiếp tục đưa tiền thì biết bao nhiêu mà đủ với tốc độ ăn chơi phá tán của em. Nếu không đáp ứng, tôi lại sống trong tâm trạng hoang mang vì sợ mọi chuyện vỡ lỡ. Mong mọi người cho tôi một lời khuyên. Theo Dân Việt Tôi cũng là "người đàn bà thứ hai" của chồng nên hiểu rõ tâm trạng này . Tôi đến với anh bắt đầu bằng rung cảm con tim thật sự. Tôi cũng hiểu rõ hoàn cảnh của anh và tin rằng mình hoàn toàn chấp nhận được chuyện đó, chuyện anh cả đời này sẽ không thể không giáp mặt vợ cũ khi mà giữa họ đã có một đứa con. Và dĩ nhiên, vì mối quan hệ đầy tính trách nhiệm này, anh không thể đoạn tuyệt hẳn với người đàn bà nói gì thì nói, đàn bà vốn ích kỉ, nhất lại là đàn bà khi yêu. Những người đến sau như tôi, như vợ anh còn mang trong lòng đầy nỗi lo lắng. Tuy nhiên chồng tôi là người rõ ràng Thay vì đến nhà vợ cũ thăm con, anh thường đón thằng bé về nhà chúng tôi. Anh cũng chẳng bao giờ ở chơi quá lâu hay ngủ qua đêm ở nhà vợ cũ vì bất cứ lý do gì. Nếu tôi có hờn ghen vu vơ, anh cũng sẽ trấn an tôi bằng sự rành mạch chuyện của anh Anh đưa con đi chơi là chính đáng, quan tâm đến con là điều nên làm. Có thể anh không làm gì có lỗi với vợ anh nhưng chuyện này đúng là "tình ngay lý gian", thậm chí là "tình gian mà lý cũng gian" khi anh cả tối không bắt máy của vợ, hẹn về nhưng lại không về. Và tệ nhất chính là lời bào chữa hết sức ngớ ngẩn của anh khi nói "Bọn anh đã sống chung mấy năm trời, những gì đã có với nhau em cũng biết. Nếu có ngủ với nhau thêm một lần nữa thì có gì khác nhau? Nếu anh nói rằng đêm qua anh có ngủ với cô ấy làm em cảm thấy dễ chịu thì ừ, anh và cô ấy đã ngủ với nhau đấy, em đã hài lòng chưa?".Anh có hiểu về phụ nữ chút nào không? Phụ nữ hay ghen tuông, dễ hờn giận, nhưng chỉ cần đàn ông biết cách xoa dịu thì mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi. Dù cô ấy có cho rằng anh ngủ với vợ cũ đi chăng nữa mà anh khăng khăng không có chuyện đó thì cô ấy sẽ tin anh. Câu nói của anh chẳng khác nào cơm đang sôi trào lại còn đổ thêm dầu vào minh họa Getty ImagesAnh nói vợ anh không tôn trọng anh, nhưng với cách hành xử của anh, rõ ràng anh không tôn trọng cảm xúc của cô ấy. Cô ấy có quyền suy nghĩ, hờn ghen, và việc của anh chính là làm cho cô ấy tin mình, chứ không phải bắt cô ấy phải hiểu cho anh những điều mà chính cô ấy chưa từng trải qua và không biết lại có một suy nghĩ rất không chấp nhận được đó là "Giả sử nếu có gì, thì đó cũng là vợ cũ của anh, không phải là một ai mới". Anh phải hiểu rõ, dù cũ hay mới thì chỉ cần có dây dưa vẫn là ngoại tình, vẫn là phản bội. Chứ anh nghĩ anh và vợ cũ từng sống chung bao năm, giờ lên giường với nhau là chuyện bình thường à? Thật điên anh chê vợ anh còn trẻ con, làm quá, thì với cách hành xử của mình, tôi cho rằng anh cũng chưa phải là người đàn ông trưởng thành chín chắn. Anh có thể thiếu khéo léo tế nhị dẫn đến khiến vợ hiểu lầm, nhưng anh phải biết mình sai chỗ nào để sửa chứ không nên "cãi cùn" như tôi, nếu anh không có cách làm cho vợ tin mình thì nên nhờ vợ cũ lên tiếng giải thích. Nếu anh với vợ cũ "không có gì", tôi tin chị ấy cũng không muốn anh vì chị ấy mà bất hòa với vợ. Nếu anh và vợ cũ có thể cư xử văn minh với nhau thì hãy văn minh với cả vợ anh đã đổ vỡ hôn nhân một lần, ắt hẳn hiểu rõ vợ chồng sống chung được với nhau không phải là điều hiển nhiên. Vợ chồng không chỉ cần có tình yêu, sự tôn trọng, thấu hiểu, sẻ chia mà còn cần rất nhiều niềm tin dành cho nhau nữa mới bền vững hồi của độc giả Thu HàMời bạn tham gia bình luận gỡ rối cho các bài viết trong chuyên mục "Chuyện của tôi" bằng cách nhập "Nội dung bình luận" phía cuối bài và ấn nút "Gửi bình luận". Các bình luận thú vị, phù hợp sẽ được chọn đăng trên chuyên mục Tình yêu - Giới tính. Trân trọng! Trang chủ Làm vợ Tâm sự Hôm nay, tôi kể lại câu chuyện này trong tình cảnh vô cùng éo le, nước mắt nhòe đi vì ân hận. Tôi đã đánh mất gia đình hạnh phúc mà mình cố gắng gây dựng suốt nhiều năm. Tôi lấy vợ từ năm 27 tuổi, khi đó bản thân còn là một chàng trai chưa có gì trong tay. Vợ tôi vốn là một cô gái con nhà khá giả, học hành tốt, công việc cũng tốt. Khi tôi còn đang thử việc hết nơi này đến nơi khác thì cô ấy đã ổn định với mức lương bao người mơ ước. Tôi dùng cái miệng lẻo mép và sự nhiệt tình của mình chinh phục người đẹp. Bao nhiêu người đàn ông vây quanh cô ấy đều bị tôi cho ra rìa. Bạn bè tôi bảo tôi quá khéo thì mới tán được người con gái như vợ tôi. Bản thân cô ấy rất cẩn thận trong việc chọn lựa người yêu và coi trọng sự chân tình. Có lẽ sự kiên trì, nhẫn nại của tôi đã khiến cô ấy cảm động. Có được người con gái mình yêu, tôi hạnh phúc vô cùng. Sau hơn 2 năm cưới, vợ có bầu, tôi cũng được bố vợ xin cho vào một công ty lớn, công việc vừa sức, lương lại cao. Đó là điều khiến tôi cảm thấy may mắn nhất từ khi lấy vợ. Lúc nào tôi cũng tự nhủ, chỉ cần bản thân ổn định, công việc tốt, tôi sẽ dốc sức hết lòng vì vợ con. Dù biết tôi có gia đình, vợ con đề huề nhưng cô ấy vẫn không ngại săn đón. Cô ấy nói chỉ cần được ở bên tôi nghe tôi nói chuyện là thấy vui rồi. ảnh minh họa Thế nhưng, lòng tham của con người đúng là vô đáy. Trong công việc, tôi thể hiện được bản thân nên sau đó vài năm được thăng tiến. Cộng với có tài ăn nói, tôi được sếp cử đi các phi vụ quan trọng, kiếm được nhiều món hời và cũng có thêm nhiều mối quan hệ. Trong số đó có một cô gái rất thích tôi. Dù biết tôi có gia đình, vợ con đề huề nhưng cô ấy vẫn không ngại săn đón. Cô ấy nói chỉ cần được ở bên tôi nghe tôi nói chuyện là thấy vui rồi. Có người đẹp hâm mộ mình, tôi đương nhiên tự mãn. Tôi cũng thử đi cà phê với cô ấy vài lần với vai trò là đối tác xem sao. Nhưng đúng là những cuộc nói chuyện bình thường đã trở nên thân mật từ bao giờ chúng tôi không hay. Tôi cũng đem lòng thích cô gái trẻ xinh đẹp, dáng người cao ráo, nuột nà ăn đứt vợ mình. Tôi thử ngoại tình… chỉ là để cho biết mùi chứ thực chất vẫn còn rất yêu thương vợ. Guồng xoáy tình cảm cứ cuốn tôi vào như thế cho đến khi tôi nhận ra mình đã quá si mê người tình. Mỗi lần về nhà vợ giận, tôi lại kiếm cớ đến bên người tình nghe cô ấy thủ thỉ lời ngọt ngào sao mà xuôi tai. Nghĩ đến việc vợ lúc nào cũng cau có, càu nhàu, quát tháo con cái, tôi thực sự chán nản. Một tuần tôi tìm đến cô bồ 5 ngày để giải khuây. Tôi còn cố gắng mua cho bồ một căn hộ nhỏ để tiện qua lại. Lần đó, về nhà, vợ tra khảo tôi chuyện đi công tác mà không nói, tôi bực. Có lẽ vợ biết chuyện tôi lăng nhăng nhưng vẫn làm như không để thăm dò thái độ của tôi. Nhưng tôi chỉ biết trách cứ vợ, nói vợ lâu nay mải mê đi tập tành thể dục thể thao bỏ bê con cái, bỏ bê chồng. Cơm vợ cũng không chăm chỉ nấu như trước, hay mua đồ ăn sẵn về nhà. Hôm đó, một ngày mưa gió, trong lòng nhớ người tình cồn cào, tôi đã kiếm cớ gây sự với vợ trước để được ra khỏi nhà danh chính ngôn thuận. Vợ tôi không nói gì khi tôi xách túi đi, cũng không quan tâm xem chồng ra ngoài có mưa không, ngủ ở đâu. 2 giờ sáng không thấy vợ gọi… Nếu là mọi lần cô ấy sẽ gọi ầm lên để xem tôi ở đâu, với ai. Vả lại, tôi cũng chưa bao giờ đi ra ngoài quá 12 giờ. Người con gái từng là tiểu thư con nhà khá giả ngày nào đã hi sinh vì tôi như thế, đã cho tôi có được sự nghiệp này mà tôi lại thay lòng. ảnh minh họa Tôi đã nghĩ đêm nay có thể ngủ ngon bên người tình, mai sẽ nói với vợ là mình thuê khách sạn. Thế nhưng một tin nhắn đột ngột đến. Đó là tin nhắn của con trai tôi. “Bố về ngay đi, bố định chơi bời đến bao giờ nữa. Con biết bố có bồ bên ngoài từ lâu lắm rồi. Bao đêm con ngủ với mẹ, đều thấy mẹ khóc, bố thì không bao giờ biết vì bố đi tối ngày, về lại ngủ say, đâu quan tâm đến mẹ. Hôm nay mẹ cũng khóc… Mẹ còn có cả hình bố và cô ta nữa đấy. Bố không thương mẹ thì cũng phải thương con”. Con trai 8 tuổi của tôi đã biết nói những câu như vậy sao? Tôi còn nghĩ mẹ bảo con nhắn nhưng không phải, cách viết tin nhắn này chính là của con tôi. Tôi chợt bừng tỉnh, mặc vội quần áo lao về nhà trong đêm mưa gió thì thấy vợ nằm ở bàn ăn, chờ chồng. Người con gái từng là tiểu thư con nhà khá giả ngày nào đã hi sinh vì tôi như thế, đã cho tôi có được sự nghiệp này mà tôi lại thay lòng. Cô ấy biết tôi ngoại tình từ lâu nhưng lại im lặng, không nói còn nỗ lực làm đẹp mà tôi không nhận ra. Nhìn vợ bên mâm cơm, nước mắt tôi lăn dài. Thực sự, tôi đã làm gì thế này? Tôi đã định thử ngoại tình nhưng rồi lại biến nó thành “món ăn chính” để vợ tối ngày phải mong đợi? Người đàn ông như tôi có xứng đáng làm chồng? Tôi vào trong nhà, cầm lấy điện thoại của con đọc. Đúng là con đã nhắn tin cho tôi vì trên tay vẫn còn nắm chặt điện thoại. Sáng ngày mai đây, tôi không biết phải đối diện với vợ thế nào cũng không biết phải ăn nói với cô bồ ra sao. Tỉnh dậy, tôi bất ngờ khi thấy đồ đạc trong nhà trống trơn, hai mẹ con cũng đã đi đâu. Tôi gọi điện không được, chỉ thấy một tờ đơn ly hôn và lá thư để lại. “Không còn cơ hội cho anh nữa rồi. Tôi đã chịu đựng đủ rồi, quá sức của tôi. Anh kí vào đơn ly hôn này, chúng ta ra tòa, con tôi sẽ nuôi. Anh có thể yên tâm đến với bồ, tôi không cản trở anh nếu thực sự đó là tình yêu của anh? Sống ở đời nếu còn yêu thì ở, không yêu thì nên chấm dứt chứ đừng “bắt cá hai tay”. Anh hãy nhớ những thứ anh anh có được ngày hôm nay là do bố tôi, tôi gây dựng. Đừng nghĩ bản thân mình tài giỏi rồi phủi sạch quá khứ. Dù sao cũng chúc anh hạnh phúc”. Nước mắt tôi lăn dài, tôi đã khóc, lần đầu tiên khóc. Đó là giọt nước mắt ân hận thực sự muộn màng. Tôi xin vợ tha thứ nhưng không có lời hồi đáp nào. Tôi hiểu lần này cô ấy đã cạn kiệt hi vọng rồi. Tôi đúng là một gã tồi… Mẹ chồng nằm trên giường bệnh, nhìn thấy tôi thì ái ngại xin lỗi vì cách cư xử lúc trước. Nhưng ngược lại tôi đã cười cảm ơn bà. Tâm sự Theo Quỳnh Chi ghi Nguồn Tin liên quan Tin bài cùng chủ đề Tâm sự Cuộc tình tay ba Tôi, Minh và Hồng đều là những đứa bạn học cùng phổ thông và chơi với nhau rất thân thiết. Từ ngày học lớp 11, chúng tôi đã trở thành những người bạn thề rằng sống chết có nhau. Tôi có tình cảm với Hồng – một cô gái nhỏ nhắn nhưng rất tự tin. Và tôi biết Minh cũng có tình cảm đặc biệt với cô bạn thân ấy. Tuy nhiên, tôi có thể nhường nhịn Minh bất cứ điều gì, còn trong tình yêu thì tôi luôn xác định là “chiến đấu đến cùng” vì “30 chưa phải là Tết”.Có thể nói, cả tôi và Minh đều luôn dành cho Hồng những tình cảm chân thành nhất. Và sự tranh đấu cho tình yêu này của chúng tôi làm không ít lần khiến Hồng bối rối và khó xử. Cả hai chúng tôi đều biết Hồng khi ấy chưa xác định được rõ tình cảm của mình dành cho tôi hay Minh nhiều khi rời xa mái trường cấp 3, Minh và Hồng đều thi đỗ đại học ngay năm đầu. Chỉ còn tôi là bị trượt đại học. Và rồi tôi đã ở nhà chăm chỉ ôn tập, và năm sau tôi mới trúng tuyển trường Quân sự. Tình cảm của chúng tôi vẫn như ngày cấp 3. Nhưng vì học ở trường Quân sự, nên tôi ít được về nhà gặp Hồng và Minh hơn. Lại thêm khoảng cách giữa tôi và hai người kia quá xa nên tự bao giờ Minh đã được Hồng chấp nhận tình đau đớn khi biết tin cô bạn gái tôi thầm yêu trộm nhớ cuối cùng cũng công khai tình cảm với Minh. Nhiều lần tôi đã tự hứa với lòng mình rằng phải quên Hồng đi và nên mừng cho tình yêu của những người bạn thân của mình. Nhưng có lẽ, tôi chưa bao giờ làm được điều khi ra trường được 2 năm, Minh Và Hồng quyết định tổ chức đám cưới. Còn tôi, tôi theo nghiệp nhà binh nhưng 3 chúng tôi vẫn là những đứa bạn thân thiết. Chúng tôi giúp đỡ nhau rất nhiều trong cuộc sống và cả trong công việc. Một phút nông nổiCho đến một ngày, Minh và Hồng đến chỗ tôi chơi và thông báo Minh sắp phải đi du học Mỹ theo yêu cầu của công việc. Minh cũng nhờ cậy tôi trong 2 năm Minh đi du học, tôi ở nhà chăm sóc và giúp đỡ Hồng thật nhiều. Ngày chia tay Minh ở sân bay, cả 3 chúng tôi đều bịn rịn và mong Minh đạt kết quả tốt nhất để sớm trở về sum ngày Minh đi du học, thi thoảng cuối tuần tôi vẫn đáo qua ngôi nhà nhỏ nhắn xinh xắn của vợ chồng Minh. Do bố mẹ hai bên nhà vợ chồng Minh đều ở quê hết nên căn nhà này chỉ có mình Hồng ở. Lúc thì Hiền gọi cho tôi cuối tuần này về sửa lại đường nước hộ, lúc thì chỉ đơn giản là cô ấy hỏi tôi có rảnh không để cuối tuần về ăn một bữa cơm cùng cô cho thế, chúng tôi vẫn là những người bạn thân thiết và giữ một khoảng cách nhất định. Tôi có thể ở nhà Hồng nửa ngày để làm giúp cô việc này việc nọ nhưng chưa bao giờ tôi ở lại qua đêm. Cho đến một buổi tối cuối tuần, trời mưa như trút nước, đang ở đơn vị thực ra tôi cũng không muốn về nhà Hồng lúc này. Nhưng hôm nay là sinh nhật Hồng nên tôi không thể không về để chúc mừng cô ấy được. Vả lại, lúc chiều Minh cũng gọi điện cho tôi nhờ tôi đi mua cho vợ Minh một chiếc váy thật đẹp để mừng sinh nhật vợ một cách bất ngờ rồi. Tôi đã nhận lời, quà của Minh và của tôi đều đã có trong tay. Vì thế tôi quyết định đi đến nhà nhà, tôi thấy Hồng đang chuẩn bị cơm nước. Bữa tối hôm ấy chỉ có 2 chúng tôi. Hồng đã rất xúc động khi nhận được quà của chồng và của tôi. Nhưng khi ngồi ăn hoa quả trên ghế sofa cùng Hồng, tôi thấy Hồng buồn và tủi thân lắm. 10h đêm, tôi xin phép Hồng về lại đơn vị. Nhưng ngoài trời mưa to gió lớn nên Hồng bảo tôi đừng ngại, nếu không có việc về gấp thì có thể ngủ lại nhà Hồng đêm nay. Và rồi không hiểu sao tôi lại đồng ý ngủ lại. Sau khi tôi tắm xong thì Hồng đã sắp xếp cho tôi một phòng trên tầng 3. Hồng thì ngủ ở ngay tầng 2. Cả đêm hôm ấy, khi ngủ trong căn phòng ấm áp ấy, những kỷ niệm ngày trung học lại ùa về. Tình cảm đơn phương bao năm tôi dành cho Hồng lại ùa về. Người tôi nóng ran lên và muốn gần gũi với Hồng. Tôi chạy xuống phòng Hồng gõ cửa. Hồng mở cửa cho tôi vào và bất chợt tôi ôm hôn Hồng cuống quýt. Lúc đầu Hồng có chống đỡ nhưng bàn tay mạnh mẽ và gân guốc của tôi ôm chặt lấy Hồng, chúng tôi quấn với nhau ngay trên chiếc giường của vợ chồng Hồng. Và “chuyện ấy” cũng đã diễn sáng ngủ dậy, cả tôi và Hồng đều cảm thấy ngại ngùng. Chúng tôi không nói với nhau một lời nào. Tôi về đơn vị còn Hồng thì đi làm bình thường. Suốt cả 1 tuần sau đó, cả hai đứa vẫn không ai hỏi ai. Vì sốt ruột cho Hồng song lại ngại khi phải đối mặt, tôi vẫn phải đến nhà Hồng. Thấy Hồng nằm dài trên giường, khuôn mặt đầy vẻ ân hận mà tôi thấy day dứt quá. Tôi thật là kẻ khốn nạn và tồi tệ. Tôi vừa làm điều gì thế này? Tôi có lỗi với Minh, có lỗi với Hồng. Tại sao tôi lại có thể làm cái điều đồi bại mà chính bản thân tôi cũng không chấp nhận được. Tôi làm thế nào bây giờ?

ngủ với em vợ là chuyện quá đơn giản